Đồng hồ chậm rãi nhích, đã gần 7 giờ tối, giờ mà đa số mọi người đã ra về! Tôi và anh ngồi cạnh nhau ngắm nhìn thành phố về đêm từ tầng 10 của toà nhà Sài Gòn Centre.

Trước mắt chúng tôi là toà nhà Bitexco Finance sừng sững, một trong những biểu tượng của thành phố Sài Gòn. Trải qua biết bao thăng trầm lịch sử, Sài Gòn trước mắt tôi thật đẹp, thật bình yên. Khẽ nhìn anh ấy đang ngồi cạnh, trò chuyện với anh và tôi thầm nghĩ, có lẽ chặng đường mà anh đã từng đi qua, chắc chắn cũng biết bao thăng trầm! Phải không anh?

Anh bắt đầu câu chuyện giữa chúng tôi với chia sẻ về con đường đến với nghề lập trình của bản thân. Anh vốn xuất thân từ một gia đình khá giả. Như bao người khác, tốt nghiệp xong cấp 3, anh khăn gói lên Sài Gòn để học kĩ sư xây dựng.

Hết năm nhất, cảm thấy bản thân không phù hợp, anh quyết định bỏ dở chương trình và thi lại vào một trường IT. Đó là lần đầu tiên anh gặp gỡ với người bạn mang tên: Lập trình.

Thế nhưng, nếu cuộc sống quá dễ dàng, bạn sẽ dễ sa ngã. Và điều đó đã trở thành sự thật. Sau một năm rưỡi theo học, anh bắt đầu bỏ bê việc học vì mê chơi game.

Anh chia sẻ thời gian đó anh bị nghiện game, điều này khiến việc học của anh sa sút, anh sợ phải đi học, phải đến trường. Với anh, đó chính là những ngày tháng trượt dốc không phanh, những tháng năm "dữ dội" của tuổi trẻ mà đến tận bây giờ anh vẫn tự nhắc nhớ bản thân không bao giờ được quên.

Những tưởng cuộc sống và tương lai sẽ trôi tuột như con tàu mất lái ấy thì một biến cố lớn đã xảy đến. Ngừng lại một chút, ngước nhìn lên bầu trời, đôi mắt anh rưng rưng, anh nói rất nhẹ nhàng: "Ba anh mất!"

"Ba anh mất do tai nạn, mẹ anh cũng bị bệnh tim và phải nhập viện, tài sản gia đình phải bán hết để lo cho mẹ và cho 6 anh em của anh ăn học". Những biến cố của cuộc đời thường đi kèm với những bước ngoặc. Hoặc bạn sẽ mãi mãi không đứng lên được, hoặc bạn sẽ vững vàng hơn. Khi người đàn ông trụ cột trong gia đình không còn nữa, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy trách nhiệm đối với tương lai mẹ và em...

Anh, từ một chàng trai đang được gia đình chu cấp đầy đủ, phải nghỉ học để trở thành một anh công nhân. Năm ấy là năm 2008, chàng trai sinh viên quen sống thoải mái đã biết thế nào là lao động, là kiếm cơm từ chính đôi bàn tay của mình và để nuôi người em trai anh ăn học tiếp.

Anh chia sẻ với vẻ tự hào: "Em trai anh học rất giỏi, vì thế bằng mọi giá anh phải lo cho em ăn học tới nơi tới chốn." Không phụ lòng, em trai anh ra trường và có một công việc với mức thu nhập khá, anh quay lại trường dưới sự ủng hộ của em trai.

Anh quay lại trường với một khát khao cháy bỏng. "Được đi học sau bao ngày tháng đi làm, nó sướng lắm em ơi!" Qua đôi mắt anh, tôi như thể được biết rằng kể từ giây phút đó, ở nơi đô hội náo nhiệt Sài Gòn sắp sửa mọc lên một toà tháp chọc trời. Chỉ cần bạn không đánh mất hy vọng, bạn sẽ không gục ngã! Đúng không anh?

Đi học lại, nghĩ thì rất đơn giản nhưng để thực hiện được và đi hết con đường cần một nghị lực rất lớn. Tôi từng biết một trường hợp tương tự, sau 2 năm thì người ta bỏ cuộc vì không chịu được áp lực khi phải học cùng những người trẻ hơn và vì những khó khăn về tài chính.

Những tháng ngày của chàng "sinh viên quá lứa" cũng như thế, nhiều lúc anh ao ước có đủ tiền để mua được tập vé xe buýt tháng, ao ước có được bữa ăn sáng để bụng không đói mỗi khi đi tập võ. Anh mê võ, mê võ lắm nên trường mở câu lạc bộ là anh đăng kí tham gia ngay.

Khó khăn chẳng thiếu nhưng anh cũng nỗ lực không ngừng. Cuối cùng, anh cũng ra trường.

Với kinh nghiệm tích luỹ làm thêm từ sinh viên năm thứ 3, anh xin vào làm công ty đầu tiên. Sau 2 tháng thử việc, anh xin nghỉ vì công ty "thay đổi quá chậm". Công ty tiếp theo của anh là công ty Nhật, làm được một năm anh cũng xin nghỉ, lý do lần này là do "quá nhàn".

Anh chia sẻ, công việc không có nhiều thử thách, anh không cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân. Thậm chí anh còn tự hứa với bản thân mình rằng "Không bao giờ làm việc cho công ty Nhật nữa".

Công ty Nhật thời gian này với anh "không có gì thú vị, không xây dựng văn hoá chia sẻ, đồng cảm và gắn kết, người Nhật ở một phòng làm việc riêng và người Việt ở một phòng riêng." Sau 2 lần đò, anh tự hỏi công ty sắp tới mình làm việc sẽ như thế nào mới làm mình hạnh phúc?

Cha ông ta thường nói "Tránh của nào trời trao của đó!", công ty thứ 3 anh làm việc là tiền thân của Techbase Việt Nam (TBV), đó chính là Yahoo! Lab. Lại một công ty Nhật nữa, sau cú ngã lần trước, anh đã định từ chối nhưng bản thân suy nghĩ lại. Anh cho bản thân mình thêm một cơ hội, anh đã thử tiếp xúc lại với người Nhật.

Tại đây, được tiếp xúc với các bạn chuushain - những kĩ thuật viên người Nhật đi onsite tại Việt Nam, anh dần nhận ra là người Nhật không phải ai cũng như anh từng nghĩ. Anh và các anh chị khác trong Yahoo! Lab cùng nhau đoàn kết, hoạt động tích cực để xây dựng nên nền tảng của TBV. Mỗi khi nhớ lại, anh hay mỉm cười vì đã đúng khi cho bản thêm một cơ hội làm việc chung với người Nhật. Nếu bạn từng không có cảm tình với các công ty Nhật, hãy cho mình thêm một cơ hội nữa xem sao?

Khi TBV được thành lập, anh tiếp tục cống hiến sức mình. Với vai trò thủ lĩnh, anh cùng mọi người đã xây dựng lên rất nhiều team trong công ty. Đặc biệt, anh thú thật rằng đã từng có giai đoạn anh lại cảm thấy "quá nhàn" khi team anh xây dựng mọi người đều đã làm tốt và có thể tự phát triển. Chính vì thế, anh tâm sự với bác tổng giám đốc và được trao nhiệm vụ mới, anh đã chuyển từ team ổn định sang xây dựng một team mới nhiều thử thách - Team Auction. Đây là dự án mà không có nhiều tài liệu mô tả đầy đủ. Nhưng với sự nỗ lực cộng với sự hỗ trợ xây dựng quy trình làm việc từ chính bác Tổng giám đốc, team đã dần ổn định và vận hành tốt.

Nói đến team Auction, mọi thành viên trong team đều yêu mến và xem anh như một người anh, một người bạn và một người thầy. Anh Hoàng, người đã làm việc với anh từ những ngày đầu đã chia sẻ:

Ấn tượng đầu tiên khi vào team Auction là anh Kiệt rất ngầu. Ngầu là vì kỹ thuật, kiến thức của anh ấy rất rộng và quả thực anh ấy rất đam mê kỹ thuật.

Trải qua quá trình trưởng thành cùng Auction, qua rất nhiều dự án lớn nhỏ, mọi người trong team luôn cảm thấy rất tự hào về anh cũng như học hỏi được nhiều khi làm việc cùng leader như anh ấy.

Anh quản lý công việc xuất sắc, hỗ trợ các bạn nhiệt tình, nhiều khi chạy cùng lúc 2,3 hay 4 dự án, guồng quay hối hả như vậy nhưng chưa có một lần thấy anh Kiệt căng thẳng với các thành viên, đó là đức tính thật sự đáng quý và rất đáng nể phục của anh Kiệt.

Bây giờ khi đã được cất nhắc lên vị trí cao hơn, anh xóa bỏ đi quy luật "Quản lý ở công ty Nhật là phải biết tiếng Nhật", mới thấy những gì anh ấy cống hiến cho sự lớn mạnh của TBV, cho sự phát triển chung của Yahoo! JAPAN là lớn lao và trân quý như thế nào.

Khi được hỏi về bí quyết giúp team anh lớn mạnh như thế. Anh chia sẻ: "Ban đầu bác giám đốc hỏi anh rằng có dám nhận làm leader cho team 10 người hay không? Anh trả lời thẳng thắn với bác rằng bản thân nếu được giao leader team 2-3 người rồi mới từ từ phát triển lên thì được, còn 10 người ngay thì anh chưa làm được". Bác đồng ý và hành trình xây dựng các team của anh bắt đầu từ đây.

Anh quan niệm rằng team càng nhiều thành viên thì nếu không có cách quản lý và vận hành đúng đắn thì càng khó. Không phải ai cũng có thể kiêm nhiệm hết các nhiệm vụ nên cần có sự phân công rõ ràng. Ngoài ra thời gian mỗi người có hạn nên anh luôn mong muốn đưa các công cụ tự động hoá vào để hỗ trợ làm những công việc lặp đi lặp lại, những công việc mà anh đặt cho chúng một cái tên rất ngộ - "Stupid".

Bản thân anh cũng đã tự xây dựng các công cụ Tracking Jira, Work Breakdown System (WBS), Collect Line Of Code,... Những công cụ trên đã hỗ trợ anh và đồng đội tăng cao hiệu suất, giúp mọi người không tốn quá nhiều thời gian vào các công việc nhàm chán mà có thêm thời gian tìm hiểu cái mới, giao tiếp cùng nhau. Anh luôn trăn trở về các ý tưởng mới để có thể triển khai tự động hoá vào thực tế công việc.

Anh đã luôn gieo trồng những "hạt giống" tốt nhất tại mảnh đất TBV nên thành quả anh thu được cũng rất ngọt ngào. Ngoài xây dựng được rất nhiều team, anh cũng đã đào tạo thành công một trưởng nhóm mới cho công ty, đồng thời bản thân anh đang vận hành cùng lúc 2 team rất tốt. Chính vì thế mà thời gian vừa qua, anh đã được đề cử nên một ví trí mới, để anh không bị "quá nhàn". Điều này cũng thể hiện tầm nhìn và sự quan tâm của cấp lãnh đạo TBV dành cho những thành viên trong gia đình của mình. Rồi từ đây, sẽ có nhiều bạn hơn nữa xem anh là tấm gương, người truyền cảm hứng để các bạn có động lực theo đuổi những đam mê của mình.

Cuối cùng, anh muốn nhắn nhủ cùng anh em lập trình viên rằng chúng ta làm việc gì cũng nên đặt mục tiêu để sau một thời gian sẽ xem lại. Mục tiêu ở đây không chỉ cho bản thân mà còn cho team của mình, cho tổ chức của mình. Có mục tiêu rõ ràng, chúng ta làm theo, rồi cập nhật lại, rồi lại làm theo,.. cứ thế cho đến khi đạt được điều bản thân mong muốn. Ngoài ra tinh thần chia sẻ là vô cùng quan trọng, cho đi để lan toả kiến thức, để ươm mầm những thế hệ sau. Nói về dự định tương lai, hiện tại mục tiêu của anh không còn là tiền bạc nữa mà là sự nghiệp, có con đường tốt và những bước chân không ngừng nghỉ, tiền bạc sẽ tự đến với mình thôi...Anh mỉm cười.

Buổi nói chuyện với anh kết thúc, anh đã về trước nhưng trong tôi vẫn còn ngồi đó, tôi ngồi ngắm nhìn toà nhà Bitexco Finance, và tôi ngồi viết về anh - Võ Anh Kiệt - câu chuyện về chàng trai vì mê game mà bỏ học đã nhận ra con đường cho tương lai tươi sáng của bản thân mình như cánh diều ngược gió bay lên cao.

Hẹn gặp lại các bạn trong những câu chuyện tiếp theo nhé.

  • Bài Viết: Dat Nguyen
  • Hình Ảnh: TBV Camera Team
  • Thiết Kế: Duc To

2018/11/28